Bài Ðọc I: Ed 47, 1-9. 12
Tin mừng: Ga 5, 1-3a. 5-16
Hôm đó là ngày lễ của người Do-thái, Chúa Giêsu lên Giêrusalem. Tại
Giêrusalem, gần cửa “Chiên”, có một cái hồ, tiếng Do-thái gọi là Bếtsaiđa,
chung quanh có năm hành lang. Trong các hành lang này, có rất nhiều
người đau yếu, mù loà, què quặt, bất toại nằm la liệt. Trong số đó, có một
người nằm đau liệt đã ba mươi tám năm. Khi Chúa Giêsu thấy người ấy nằm
đó và biết anh đã đau từ lâu, liền hỏi: “Anh muốn được lành bệnh không?”
Người đó thưa: “Thưa Ngài, tôi không được ai đem xuống hồ, mỗi khi nước
động. Khi tôi lết tới, thì có người xuống trước tôi rồi”. Chúa Giêsu nói: “Anh
hãy đứng dậy vác chõng mà về”. Tức khắc người ấy được lành bệnh. Anh ta
vác chõng và đi. Nhưng hôm đó lại là ngày Sabbat, nên người Do-thái bảo
người vừa được khỏi bệnh rằng: “Hôm nay là ngày Sabbat, anh không được
phép vác chõng”. Anh ta trả lời: “Chính người chữa tôi lành bệnh bảo tôi: “Vác
chõng mà đi”. Họ hỏi: “Ai là người đã bảo anh “Vác chõng mà đi?” Nhưng kẻ
đã được chữa lành không biết Người là ai, vì Chúa Giêsu đã lánh vào đám
đông tụ tập nơi đó.
Sau đó, Chúa Giêsu gặp anh ta trong Đền Thờ, Người nói: “Này, anh đã được
lành bệnh, đừng phạm tội nữa, kẻo phải khốn khổ hơn trước”. Anh ta đi nói
cho người Do-thái biết chính Chúa Giêsu là người đã chữa anh ta lành bệnh.
Vì thế người Do-thái gây sự với Chúa Giêsu, vì Người đã làm như thế trong
ngày Sabbat.
Suy Niệm
“Anh hãy đứng dậy vác chõng mà về.”
“Thưa Ngài, tôi không được ai đem xuống hồ” đó là câu trả lời đầy xót xa và
đáng thương của một người đau liệt đã ba mươi tám năm đằng đẵng bên bờ
hồ Bếtsaiđa năm ấy. Đã bao lần hy vọng rồi lại thất vọng mỗi khi hồ nước động.
Đã biết bao người lướt qua mà dường như không thấy sự tồn tại của anh. Càng
khốn nạn hơn khi mà những vị lãnh đạo người Do Thái đã không giúp đỡ, mà
còn dùng Luật bắt bẻ, hạch họe và làm khó anh sau khi được Chúa Giêsu chữa
lành. Thay vì cùng chia sẻ niềm vui lớn lao này, và cùng với anh tin tưởng tạ ơn
Thầy, chỉ vì câu nệ vào Lề Luật một cách sáo rỗng, họ không những không cảm
thông mà còn muốn trói buộc anh trong căn bệnh quái ác đó. Lạy Chúa! Có khi
nào chúng con cũng giống thế chăng? Xin Chúa chữa lành linh hồn con.